Giang hồ Đất Cảng: Vụ cướp khiến Hải Phòng rung chuyển (kỳ1)

06/05/2011 07:30
Trong một lần truy bắt, một chiến sĩ công an đã “dính” đòn phản công của Thái. Thái là tên tội phạm đầu tiên ở đất Cảng dám nổ súng chống lại công an.
Trong ký ức của “lính” hình sự Hải Phòng thì Nguyễn Đình Thái là một tên cướp cực kỳ nguy hiểm. Thời ấy, năm 1980, chuyện dùng lê, dao cướp bóc đã là quá hãi hùng nhưng với Thái thì còn kinh hoàng hơn, hắn “chơi” hàng nóng. Khẩu K54 hắn luôn dắt bên mình, và khi cần thì sẵn sàng nhả đạn.
{iarelatednews articleid='865,749,1253,1169'}
Trong một lần truy bắt, một chiến sĩ công an đã “dính” đòn phản công của hắn. Viên đạn xuyên thấu ngực tuy không cướp đi tính mạng của người công an dũng cảm ấy nhưng cũng đủ để những người ngày đêm đương đầu với tội phạm ở đây nhận ra rằng họ đã, đang bước vào một cuộc chiến đấu vô cùng cam go và đầy nguy hiểm. Thái là tên tội phạm đầu tiên ở đất Cảng dám nổ súng chống lại công an.
Cuộc “thống lĩnh” bất thành
Quê Thái ở Thuỷ Nguyên, một làng thuần nông. Thế nhưng đồng ruộng và những con người hiền lành chất phác đã không còn hiện hữu trong suy nghĩ của Thái khi hắn bước vào tuổi học đòi. Những cuộc vượt luỹ tre làng lên phố giao du cùng đám bạn hư hỏng, những lần bỏ nhà lang bạt khắp nơi đã lôi cuốn hắn, biến hắn thành con thiêu thân thích ánh đèn màu. Tuổi 20, khuôn mặt thư sinh của  hắn đã biến mất, mà thay vào đó là một bộ mặt rạn dĩ khác người.  
Tuổi ấy, bố mẹ hắn biết, hắn đã là người bỏ đi, không còn cách nào cứu vãn. Đi thì chớ chứ về nhà là lại gây gổ với gia đình, xóm làng, và “thiết kế” tiền tiêu xài bằng mọi cách. Chẳng hiểu “nhặt” được từ đâu mà Thái luôn ấp ủ trong đầu suy nghĩ mình phải là một găng-tơ có hạng để lời nói có trọng lượng với đám “ong thợ” vây quanh, và mục tiêu xa hơn là đem “quân” ra thành phố, kiếm đất “làm ăn”, phân ngôi cao thấp với “quân khu”  ngoài đó. Sau mấy phi vụ cướp đường, danh tiếng của Thái “Thuỷ Nguyên” đã nổi như cồn với đám đầu trâu mặt ngựa.
Dân giang hồ ở thành phố Hải Phòng từ xưa vẫn kiềng nể những băng đảng ở Thuỷ Nguyên bởi người nào xuất thân từ đó ra nhập giới dao búa đều là những người “chơi” hết mình, “chơi” như không có gì để mất. Bây giờ, giang hồ Hải Phòng nhiều người vẫn còn nhớ một cuộc “tỉ thí” giữa băng nhóm của Thái với băng do T “trọc”, một tên cũng thuộc loại đình đám ở thành phố lúc bấy giờ cầm đầu.
Tối ấy, sau một vụ áp phe thành công, Thái kéo đám lâu la ra phố đập phá. Rượu vào lời ra, những lời lẽ không coi ai ra gì của Thái đã làm T “trọc” cùng bọn đàn em ngồi gần đó phật ý. Cãi cọ, rồi hai bên lao vào nhau như chẳng biết chết là gì. Cuộc ẩu đả nhanh chóng kết thúc bởi đám đàn em của Thái mới ra phố nên thấy bề nguy hiểm là tháo chạy tán loạn. Bị bao vây, Thái đành chịu trận. Liên tục nhận những xê-ri đòn không thương tiếc nhưng sự lì đòn của hắn khiến T “trọc” và đám đàn em chùn tay, ghê sợ. Có lẽ từ trận đòn hội đồng ấy mà hắn có biệt danh “lì”. Sau trận chiến bại mà như chiến thắng ấy, Thái được lên “lon”, nhiều băng nhóm ở Hải Phòng đã cảm thấy “ngại” khi phải va chạm với hắn. 
Cuộc chinh phục giang hồ đất Cảng của Thái phải bỏ dở bởi năm 1977, cũng tội cướp giật, hắn phải khăn gói vào tù. Năm 1980, được tại ngoại, nhưng với bản chất lưu manh chuyên nghiệp nên không có gì lạ khi hắn lại ngựa quen đường cũ. Lúc này, Đội cảnh sát đặc biệt, tiền thân của đội săn bắt cướp huyền thoại H.88 (thuộc phòng cảnh sát hình sự Hải Phòng), đã được thành lập với mục đích trấn áp tội phạm nguy hiểm đang “làm” rất mạnh.
Thấy khó sống ở quê nhà, Thái quyết định di cư sang tỉnh khác để kiếm ăn nhưng chỉ được ít lâu hắn lại mò về. Thì ra, lang bạt vài nơi nhưng đến đâu hắn cũng bị công an của địa phương đó truy nã, ráo riết nhất là Bắc Giang, nơi hắn vừa gây ra một vụ cướp kinh hoàng. Thấm câu giang sơn đâu anh hùng đó, hắn lại khăn gói về Hải Phòng để tiếp tục “gây nghiệp bá vương” còn dang dở của mình.
“Gạn ao bắt cá”
Về đến Hải Phòng khi đã dán lên mặt mấy lệnh truy nã, nhưng để gây dựng lại thanh thế, Thái tiến hành luôn mấy vụ cướp giật giữa ban ngày ban mặt. Kinh hoàng nhất là vụ “đột kích” vào một gia đình thương gia giàu có ở phố Mê Linh. Gặp sự kháng cự yếu ớt của chủ nhà nhưng để lấy số má với bọn đàn em, khẩu súng K54 mà hắn vừa kiếm được đã xả một loạt đạn dài. Vụ cướp ấy đã khiến cả Hải Phòng rung chuyển và tất nhiên, những chiến sĩ của Đội cảnh sát đặc biệt, Công an Hải Phòng không thể ngồi yên. Sự ngông cuồng, điên loạn của băng cướp này đã đến đỉnh tột cùng. 
Một sáng, công an phường M nhận được tin báo rằng Thái đang chờ đồng bọn để chuẩn bị tiến hành một phi vụ mới ở quán nước ngay gần Nhà hát lớn. Có lẽ không lường hết được sự liều lĩnh và nguy hiểm của Thái nên 2 chiến sĩ công an phường đã bàn nhau quyết định làm một cuộc đánh úp bất ngờ mà không thông báo cho lãnh đạo công an tỉnh. Mặc thường phục, vào quán nước ngồi như những người dân lao động bình thường, chờ cơ hội là… “a lê hấp”. Nhưng có lẽ do không phải là “lính” hình sự nên màn kịch trên được diễn vụng về.
Thêm nữa, là tên trốn nã có nghề nên vừa uống nước Thái vừa kín đáo liếc mắt nhìn và hắn đã nghi những cử chỉ khác lạ của hai vị khách vừa vào. Biết là đã bị lộ nên 2 chiến sĩ công an phường quyết định tấn công ngay đối phương nhưng không kịp. Thái đã nhanh tay rút súng và một tiếng nổ chát chúa vang lên. Bắn xong, Thái vùng chạy. Thấy súng nổ, biết là công an đang săn bắt cướp nên dân quân và những người dân dũng cảm ở gần đó đã đổ ra đường đuổi theo tên tội phạm. Thái vừa chạy vừa quay súng lại vãi những loạt đạn điên cuồng.
Đến giờ, những “cựu binh” hình sự tham gia chuyên án ấy vẫn còn ngạc nhiên bởi một chuyện lạ lùng rằng, trong lúc vừa bắn vừa tháo chạy, một viên đạn của Thái đã gọn gàng lấy đi mất những chiếc răng cửa của một bà già ngồi ngay cuối phố mà không làm bà mảy may thương tích.
Bà đang ngồi ăn xôi sáng. Thấy ồn ào ở giữa phố, tưởng có xô xát nhưng tuổi già bà cũng chẳng bận tâm. Vừa định đưa nắm xôi lên miệng thì bỗng “cốp”, mấy chiếc răng cửa rơi lả tả và trong mồm thì có vật gì lành lạnh. Tưởng nhai phải… đá nên bà vội vàng nhè ra để rồi giật mình khi thấy trên tay là một viên đạn vẫn còn khét lẹt. Kiểm tra lại, không thấy môi bị rách xước gì nhưng hàm răng thì không còn nguyên vẹn, bực mình, bà đứng dậy chu chéo chửi thằng nào mất dạy định… hạ sát bà.
Sau này, khi biết viên đạn ấy là của một tên cướp nguy hiểm, đến… miệng bà, lực đạn đã hết bà mừng như vớ được của. Rụng mất mấy chiếc răng mà biết mình là người cao số thì không mừng vui sao được.
Xả đạn liên tục, nên sáng ấy Thái đã thoát. Chui lủi ở thành phố vài ngày, biết là mình đang bị truy lùng ráo riết, Thái quyết định vọt về làng bởi hắn nghĩ chỗ nguy hiểm nhất sẽ là chỗ an toàn nhất. Nhận định của hắn đã đúng, nhưng chỉ đúng được một vài ngày, bởi một sáng, khi cả làng đã ra đồng hết mà quanh làng người ở đâu ra cứ đi lại nườm nượp.
Công an, hắn thoáng nghĩ rồi vội vàng sách súng vọt sang một ngôi nhà ở xóm Mỹ Cụ ở gần đó và trèo vào một ngôi nhà vắng chủ để ẩn nấp. Thì ra, nhận được tin báo của quần chúng rằng Thái hiện đang ở làng, đội Cảnh sát đặc biệt đã phối hợp với công an huyện Thuỷ Nguyên tiến hành vây bắt. Kế hoạch “gạn ao bắt cá” được các trinh sát nhất trí triển khai. Ba mũi trinh sát, mỗi mũi đảm nhận một khu xóm, “khua chiêng gõ mõ” để dồn tên tội phạm vào ổ phục kích đã chuẩn bị trước. Nằm im trong nhà, Thái tưởng hắn đã cao tay, nào ngờ, đó là cái rọ mà các trinh sát đã chọn trước để hắn chui vào. Khép kín vòng vây, các trinh sát bắt đầu khám xét từng nhà.  Đến nhà Thái đang ẩn nấp, thấy cửa khoá, tưởng không có ai ở trong, mọi người định đi nhưng một trinh sát cẩn thận đã liếc qua khe cửa. Trong nhà, 2 chiếc giường thì chiếc nào cũng bỏ màn kín mít.
Nhà tối, màn tối, nên ở ngoài khó có thể nhìn thấy một người trùm chăn kín mít đang nằm bất động trên giường. Nhìn khắp lượt, thấy mọi vật không hề bị xáo trộn gì, trinh sát này đã hạ súng ra hiệu cho đồng đội đi. Nhưng vừa bước được vài bước thì bất thình anh ra hiệu cho đồng đội quay lại. Có điểm đáng ngờ. Đôi dép ở dưới gầm giường.
Thì ra, khôn ngoan không lại với trời, đôi dép Thái để dưới gầm giường đã thành vật chỉ điểm. Hai chiếc dép tuy không ngay ngắn nhưng đều quay vào phía trong. Như vậy, là có người đang ở trên giường. Đôi dép to đã mắch bảo cho trinh sát ấy rằng, người đang nằm trên giường kia không phải là trẻ nhỏ, vậy nên không có chuyện chủ nhân của ngôi nhà ấy khoá cửa ngoài để nhốt con hoặc cháu của mình. Thấy người ầm ầm mà vẫn nằm im thin thít thì còn ai khác ngoài Thái, tên tội phạm nguy hiểm. Hôm đó, để thuận tiện hơn cho việc tác chiến, các trinh sát đã nhờ anh trưởng công an xã dẫn đường.
Phán đoán được mục tiêu, phương án tác chiến đã được các trinh sát thống nhất trong giây lát. Được sự yểm trợ an toàn bên ngoài, anh trưởng công an xã quen đường vòng cửa sau để vào nhà xem người nằm trên giường có chính xác là Thái hay không. Anh này nhát, hơn nữa thời gian đó, sự nguy hiểm, tàn bạo của Thái đã khiến cả Hải Phòng kinh hãi nên khi lọt vào nhà, anh lấy chiếc đòn gánh để gẩy chăn màn chứ không dám đến gần.
Gẩy chăn đến đâu thì Thái lại thu người lại, lùi đến sát tường. Chẳng biết luống cuống hay do sợ quá nên muốn thị uy mà người trong chăn chưa lộ mặt, anh trưởng công an đã quát: “Thái!”. Nhưng cũng thật bất ngờ, theo phản xạ tự nhiên, tên tội phạm giết người không ghê tay bỗng “dạ!”. Nghe tiếng “dạ” ấy, anh trưởng công an xã giật nảy người, vứt đòn gánh vọt vội ra ngoài.
Biết đã bị lộ, Thái vùng dậy, nhưng bên ngoài, một tiếng quát đầy uy lực đã vang lên: “Phạm Đình Thái, anh đã bị bắt”. Khi ý định chạy trốn không thành, Thái vội trấn tĩnh và hắn nghĩ ngay đến việc chống trả. Hắn vờ xuống nước: “Được rồi, các bác để em mặc cái áo đã!”. Vừa nói hắn vừa vơ vội cái áo ở dưới gối, nhưng không kịp, bên ngoài, bốn phía tiếng súng lên đạn đã xoành xoạch: “Giơ tay lên, chống cự tao bắn chết!” Cùng lúc đó, một trinh sát đã phá cửa ập vào, tước khẩu súng cuốn trong chiếc áo của hắn cùng 8 viên đạn, một viên đã lên nòng.
Thái đã phải đền tội ác bằng một bản án tử hình chỉ ít tháng sau đó. Kẻ gieo mầm ác đã phải đền tội ác, cả Hải Phòng thở phào như vừa thoát khỏi một kiếp nạn kinh hoàng. 
Theo Đào Thanh Tuy (GĐ&XH)